"Mặt nạ chỉ là cái cớ, thứ mà tôi vẽ, chính là thân phận con người"
Mặt nạ là một loại hình nghệ thuật có niên đại cổ xưa, mà ta có thể nhận thấy sự phổ biến đáng kinh ngạc của nó trên khắp các nền văn hoá trên thế giới. Các loại hình chính của mặt nạ bao gồm mặt nạ hội sân khấu, mặt nạ lễ hội hoá trang và mặt nạ tang lễ. Ở Việt Nam, người ta đã ghi nhận được sự xuất hiện của mặt nạ trong đời sống văn hóa của nhiều dân tộc: Kinh, Tày, Mường, J’ray, Dao, Cơ Tu, Ba Na, Hoa.v.v. Tuy nhiên, trong thực hành nghệ thuật hiện đại trước Đổi mới, các hình tượng nghệ thuật trên mặt nạ gần như không hề xuất hiện trong các tác phẩm hội họa. Khoảng thời gian từ sau Đổi mới cho đến nay, nghệ thuật Việt Nam vẫn đang trong quá trình hội nhập với thế giới, gìn giữ và bảo tồn các giá trị truyền thống. Trong bối cảnh đó, hình tượng mặt nạ dần xuất hiện trở lại, thoạt tiên lác đác và mơ hồ, nhưng càng ngày càng trở nên phong phú, mới lạ và sáng tạo, với những tên tuổi nhiều họa sĩ trẻ như: Trịnh Quốc Chiến, Lý Trần Quỳnh Giang, Bùi Tiến Tuấn, Lê Nguyên Mạnh, Lê Thế Anh, Nguyễn Thị Hoàng Minh.