Biển Ninh Thuận như giấu điều bí mật
Cứ xanh trong, náo nức, chào mời
Đến vị mặn cũng đậm đà khác biệt
Sóng bạc đầu tung bọt mãi khôn nguôi.
Trời Ninh Thuận vốn rộng dài mây trắng
Trôi phiêu du lang bạt đâu rồi
Quên sao được vòm trời xanh thăm thẳm
Ngút mắt nhìn, tít tắp xa xôi.
Đất kiên nhẫn ngóng đợi mưa, khô khát
Nho vẫn xanh, quả trĩu mọng, rợp trời
Gió hào phóng dọc ngang, ngang dọc
Ngỡ dư thừa tràn ngập nắng chơi vơi.
Tháp Chàm đứng im lìm như chứng tích
Mặc rêu phong với hào sảng một thời
Xương rồng mọc ngút ngàn, hoa vàng rực
Bên đàn cừu đông đúc nhởn nhơ chơi
Cánh đồng muối, cánh đồng pin năng lượng
Nối tiếp nhau chen kín đến xa mờ
Tua bin gió vẫn quay đều, vẫy gọi
Có điều gì như thực như mơ.
Người Ninh Thuận thật hiền hòa, mến khách
Mỗi khi xa lại như thấy thêm gần
Đến Ninh Thuận tưởng lạc về chốn cũ
Bao nỗi niềm, như biển, lại trào dâng.
Tác giả: Đào Ngọc Lý
Nguồn: Tạp chí VHNT số 465, tháng 6-2021