Qua bến đò xưa

Ngày xưa... qua bến đò xưa

Thấy thương ông lão... đội mưa cuối chiều

Thân gầy bóng đổ liêu xiêu

Vượt bao con sóng... đủ điều khó khăn.

 

Chạnh lòng lữ khách xa xăm

Bao người qua bến... biệt tăm đường dài

Đường đời vắt vẻo tương lai

Qua bao sóng gió... năm dài, thế thôi.

 

Sông kia đâu chỉ lở, bồi

Dọc ngang mùa lũ... cuốn trôi, đục ngầu

Kiếp đời còn lắm lo âu

Sợ cơn sóng dữ... bạc đầu lật nghiêng.

 

Sông kia vẫn chốn trời riêng

Lão thì cũng đã... tuổi nghiêng về chiều

Tóc giờ đã nhuốm muối tiêu

Làn da cháy nắng... vẽ nhiều nếp nhăn.

 

Nghèo nàn đạm bạc bữa ăn

Đêm đông lạnh giá... chiếu chăn cũ sờn

Chớp đêm... giấc ngủ chập chờn

Ngọn đèn leo lét... chờn vờn bóng đêm.

 

Đời ông cho đến đời cha

Bấm tay tính đốt... là ba bốn đời

Chống chèo năm tháng chẳng rời

Đã đưa đến cả... vạn người sang sông.

 

Tôi về tìm cái mênh mông

Con đò nằm đó... lão không chở đò.

 

Tác giả: Nguyễn Việt TIến

Nguồn: Tạp chí VHNT số 468, tháng 7-2021

 

;