Từ phố về nhà con đi ngang Vàm Cỏ
Nắng xối mặt đường không cơn gió nào qua
Con dừng lại ngắm sông thấy tuổi thơ mình bì bõm ôm thân cây chuối
Con chuồn chuồn cắn rốn mười mấy năm ròng con chỉ còn gặp lại trong mơ.
Ông nội kể chuyện năm xưa tàu giặc cháy trên sông này
Ông Tư, ông Năm bỏ thân chìm trong sóng nước
Bà nội mấy lần chèo xuồng đưa đoàn quân đi về phía trước
Xác chiếc xuồng xưa phù sa ôm dưới đáy sông Vàm.
Cha lớn lên khi khói lửa đã tan
Yêu mẹ qua câu hò trên sông Vàm Cỏ
Đám rước dâu xuồng chèo nho nhỏ
Con nước như vui đưa sóng nhẹ ru lòng.
Con lên phố đi đi về về mấy lần quên bẵng dòng sông
Con quên tuổi thơ nhờ sông mà con biết lội
Mấy lần gió đưa gọi về con sóng khói
Bếp nhà ven sông ngun ngún bữa cơm chiều.
Lúc ấy con chợt nhớ sông nhiều
Nhớ những ngày xa như vừa qua trong kẽ tay con nắm níu
Con chạy xe về quê mà sợ dòng sông sẽ quên con, sẽ nhìn con riu ríu
Nhưng cha ơi, dòng sông nào có quên con đâu, con nước dưới chân con sóng nhẹ như mừng.
Con đi xa quê mấy lần thấy nhớ quá dòng sông
Vàm Cỏ chợt hiện ra bằng những ký ức như vừa mới đó
Ngày con đứng trước dòng sông quê người lộng gió
Con thấy có một ngọn gió từ lòng con, ngọn gió sông Vàm Cỏ quê mình.
Tác giả: Lê Quang Trạng
Nguồn: Tạp chí VHNT số 465, tháng 6-2021