Tôi về qua ngõ tuổi thơ
Thấy con bướm trắng nhởn nhơ sau vườn
Hỏi thăm bướm có còn thương
Áo người như vạt nắng vương khói chiều
Đường đồi mẹ bước liêu xiêu
Bấm mười ngón xuống trời chiều nhá nhem
Oằn vai khoai sắn độn kèm
Gạo vừa vay của nhà bên ấy mà
Bố tôi một đời thật thà
Đất vườn còn xẻ cho nhà người dưng
Một đời dâu bể đã từng
Giàu nghèo cũng chỉ rưng rưng chén đầy
Anh tôi sương gió dạn dày
Em tôi cũng chẳng còn ngây thơ gì
Nửa đời buông nắm sân si
Tôi về nghe lại rỉ ri dế mèn…
VŨ THỊ HUYỀN TRANG
Nguồn: Tạp chí VHNT số 552, tháng 11-2023