Quê hương tôi bên dòng sông Đáy
Triền đê cao, cỏ dại lạc nhau rồi
Bến đò vắng, liên hồi con sóng vỗ
Ngỡ rất gần mà biền biệt xa xôi.
Gió vẫn thổi rặng tre già phơ phất
Mây cứ trôi phiêu dạt mãi chân trời
Bên bờ ao một quả sung chín mẫm
Chú chào mào lơ đãng đánh rơi.
Quê hương tôi vào mùa rét đậm
Sương muối giăng giăng, gió bấc, mưa phùn
Cái buốt lạnh ngấm sâu như cắt vào da thịt
Lại tìm về bên bếp lửa, ổ rơm.
Qua giá rét là mùa xuân bát ngát
Cây cối đua nhau nảy lộc, đâm chồi
Cây bưởi góc vườn trĩu cành thơm ngát
Chim chóc từng đàn chao xuống reo vui.
Quê hương tôi ngập tràn mưa mùa hạ
Sấm chớp đinh tai, nước sầm sập trắng trời
Cánh đồng lúa mênh mang thành biển nước
Con đường làng bỗng hóa dải sông trôi.
Ôi quê hương thấm đẫm bao kỷ niệm
Tôi xa quê đã mấy chục năm trời
Nhớ da diết hồn quê trong lành thơm mát
Như cội nguồn sữa mẹ dưỡng nuôi tôi.
ĐÀO NGỌC LÝ
Nguồn: Tạp chí VHNT số 498, tháng 5-2022