Ngồi chờ trăng lên

Một mùa đông mới qua đây

Thổi luồng gió rét lạnh đầy lộc xuân

Có cô thiếu nữ lại gần

Đưa mình vào chốn hồng trần vội quên

 

Làm mình thao thức một đêm

Yên thân chỉ có vào đền thắp hương

Cái xe tối đó phơi sương

Hai người hôm ấy vào giường ủ chăn

 

Nhà ai cắm nụ tầm xuân

Nở hoa thơm khoảng trời gần áo em

Mình như là kẻ say men

Nụ đào hôm ấy đã quên lâu rồi

 

Hôm nay thừa một chỗ ngồi

Cái xe không trách bởi tôi dại khờ

Bao nhiêu hồn lẫn vào thơ

Để tôi ngồi đó rồi chờ trăng lên.

 

HÀ NGỌC HOÀNG

Nguồn: Tạp chí VHNT số 492, tháng 3-2022

;