Mưa xuân rây bụi thầm thì
Hoa bàng nở trắng li ti không lời
Khuôn viên thấp thoáng nói cười
Cánh hoa bàng nhỏ nhoi rơi tần ngần
Cổng trường bối rối bước chân
Tóc mười bảy xõa vào xuân dại khờ
Nhớ mong có tự bao giờ
Như hoa bàng nở, ai ngờ trước đâu!
Một lời chưa dám trao nhau
Ngập ngừng ánh mắt nói câu thầm thì
Ngổn ngang bài vở mùa thi
Tháng ngày mê mải... qua đi một thời
Hoa bàng ơi! Hoa bàng ơi
Giờ ta gặp lại khoảng trời thần tiên
Từ trong sâu thẳm lặng yên
Màu hoa vẫn nhắc đến tên một người!..
TRẦN VĂN LỢI
Nguồn: Tạp chí VHNT số 492, tháng 3-2022