Ta ngỡ ngàng
Với những lối đi
Chẳng còn vạt cỏ xanh
Dịu êm bàn chân nhỏ
Cũng chẳng còn
Con chuồn nâu chuồn đỏ
Trắng xóa một màu
Dòng lũ mênh mông
Giọng ca buồn
Ai cất giữa chiều nghiêng
Ngọn gió cuối thu
Uốn mình qua khe cửa
Xạc xào bãi lá
Lạnh qua người
Lạnh rớt vào tim
Lũ cứ chòng chành
Ta lại khát bình yên
Như vạt cỏ nguyên xanh
Nằm phơi mình đợi nắng
Có đám trẻ chơi đùa
Náo nức một góc quê.
Tác giả: Lê Văn Trường
Nguồn: Tạp chí VHNT số 444, tháng 11-2020