Có một thời hai đứa đã từng yêu
cơn gió thổi ngược chiều nên khao khát
hai chúng ta hai mảnh đời đi lạc
giữa dòng đời xuôi ngược lại tìm nhau.
Nhớ một ngày em mặc áo trắng phau
giấu nỗi đau ẩn sau bao hạnh phúc
bước lên xe với bao điều thúc giục
biết cuộc đời trong đục bến nơi đâu.
Có một thời hai đứa thật yêu nhau
hãy yêu người sau như yêu người trước
bởi cuộc đời không phải gì cũng được
tình yêu nào đem đặt cược với thời gian.
Có một thời hai đứa rất gian nan
níu thời gian để ngược về quá khứ
ôm khư khư những hình ảnh cũ
chẳng chịu buông sao vẫn mãi si mê.
Có hay không chung một lối về
ta vẫn trọn lời thề ngày xưa cũ
vẫn giữ riêng cho mình một góc đủ
đủ cho em và để cả cho anh.
Đã qua rồi những tháng ngày xanh
đem mơ mộng cùng anh cất giấu
để tuổi già chúng ta cùng phấn đấu
có gia đình con cháu ở bên nhau.
Đã qua rồi tà áo trắng phau
chiếc áo xưa nhuốm màu theo ký ức
đôi khi nhớ về thêm rạo rực
ký ức xa rồi ... để nó qua đi.
Tác giả: Nguyễn Thị Tuyết Mai
Nguồn: Tạp chí VHNT số 453, tháng 2-2021