Âm hưởng cuộc đời từ đất ông cha
Từng ngân vọng trong lời ru của mẹ
Trong câu hát giao duyên xứ sở
Trong cánh cò bay lả bay la
Lại ngân lên trong nhịp sống bộn bề...
Ôi đẹp sao trời xanh câu Ví Giặm
Hồn ông cha ngỡ đất này nắng rạng
Để lúa khoai vẫn xanh bóng mẹ vai gầy
Để bàn tay người mở nắng từ đây
Để sông Lam chở màu xanh Hồng Lĩnh
Như Truyện Kiều hóa thân vào nắng sớm
Cho ta về say câu hát Giặm bổng trầm!
Xứ Nghệ mình ơi tự thuở đất nghìn năm
Bóng Lạc Hồng như vẫn còn đâu đó
Trong sương gió đã ngời lên ngọn lửa
Sáng một khoảng trời mà gió lộng bốn phương
Mà thao thức như phía ấy con đường
Như dòng sông trở về biển cả
Đây hương ngát cuộc đời
Bởi có vị phù sa
Ngàn Phố Ngàn Sâu...
Tiếng cha ông hay tiếng vọng mai sau
Đã nói giùm ta tháng ngày da diết
Sức Phù Đổng từ đất này bất diệt
Bạt núi ngăn sông hóa cánh đồng xanh biếc
Ai hay đâu trong mỗi tấc đất quê hương
Có bóng mẹ tảo tần vịn về từ câu Ví Giặm ngàn năm!
Cho ta được làm dòng sông bên bồi bên lở
Làm người lính như những con tàu không số
Ngọn gió ngọt lành cho đất nở hoa
Câu Ví Giặm đây mùa xuân xứ Nghệ nắng quê nhà...
Tác giả: Nguyễn Trọng Đồng
Nguồn: Tạp chí VHNT số 459, tháng 4-2021