Làng quê chẳng còn ao sen
luỹ tre vắng bóng, dế mèn giờ đâu?
đường cày nhớ bước chân trâu
ánh trăng nhớ tiếng múc gầu bên mương
Cuốc, cày phơi nắng phơi sương
chỏng chơ quang gánh góc vườn buồn tênh
cái liềm gác bếp chênh vênh
cái néo đập lúa bập bênh hàng rào
Không còn đi bắt cào cào
cái vỉ đứng tựa cây đào góc sân
cái cò trắng đứng tần ngần
trên lưng trâu sắt đồng gần, ruộng xa
Cầu xây thế tiếng gọi phà
lửa than nồng đượm bếp ga thay rồi
đũa cả không ngồi đầu nồi
cau vàng, trầu úa, bình vôi trở buồn
Chiều quê nhớ gánh hát tuồng
cái ngày xưa cũ chèo thuyền đi xem
cái khèo cua bùn lấm lem
cùng đèn dầu lạc thân quen, xa rồi
Về quê, về với cội nguồn
mà nghe nhung nhớ một trời yêu thương
TRƯƠNG ÁNH SÁNG
Nguồn: Tạp chí VHNT số 537, tháng 6-2023