Khu vườn hội họa của Nhã Tĩnh
“Nhã Tĩnh” - từ cái tên thôi là đã nghiệm rõ hai thuộc tính, hai khía cạnh của nữ họa sĩ. Vừa nhã lại vừa tĩnh. Tuy nhiên, nhã mà không bình đạm, tĩnh nhưng không u mịch. Trong thế giới sắc màu những tưởng câm lặng vô thanh, lại chứa đầy thanh âm (rung) động của tâm cảm. Tagore từng gieo thi mầm: “Cuộc sống đòi hỏi sự giàu có của mình bằng sự khẳng định của thế giới, và tìm thấy giá trị của mình bằng sự khẳng định của tình yêu” (Bầy chim lạc/Stray Birds, 1916) và Nhã Tĩnh khẳng định sự khẳng định này. Trong tranh của chị, kẻ cô đơn luôn phát hiện có sự hiện diện của hai nửa tìm thấy nhau, người mệt mỏi nhận một tấm vé du lịch để thung dung tìm lại yêu sống, còn ai vụng dại chỉ đơn giản là nghe được một tiếng nói hồn nhiên đồng cảm. Hội họa, đối với Nhã Tĩnh, có lẽ là khu vườn tĩnh mặc nơi chị gieo những hạt mầm, mầm mơ, mầm yêu và mầm sống, để rồi mời gọi chúng ta bước vào.