Bạch Linh - nối nhịp nghề đàn ca
Hà Nội những ngày này đang trong giai đoạn giãn cách, đường phố chẳng mấy tiếng còi xe, lâu rồi cũng vắng vẻ các sự kiện văn hóa, nghệ thuật. Những người chân đi lúc này chắc bồn chồn dữ lắm, anh chị em bạn bè nghệ sĩ của tôi thì bấy lâu nay cứ thấp thỏm mong chờ. Nhấc máy hỏi thăm một người anh ở xa, nhớ trước đây, mỗi lần gọi nhau là ông anh lại chuẩn bị tinh thần vác đàn lên đường chứ chẳng nghĩ có ngày ngồi buôn chuyện dài dòng như này. Vốn dĩ tôi tưởng, anh sẽ than thở bằng cái giọng chóp chép nhai trầu sau khi tôi hỏi: “Dịch dã thế này, ở dưới đấy có đàn hát được gì không anh?” Thế mà nghe anh nói vẫn dí dỏm lắm: “Ôi dào, lâu ngày chiếu Xẩm không tập trung sinh hoạt, đàn cứ treo ở đấy, thỉnh thoảng thấy bụi mang xuống lau rồi đàn hát cho mình nghe, cho đỡ quên, hết dịch thì lên đường hành nghề tiếp chứ có gì đâu.” Tôi bất chợt như tỉnh ngộ, tinh thần Xẩm là đây chứ đâu, chẳng phải trong lúc rong ruổi, mưu sinh vất vả, các cụ ta ngày xưa cũng tràn đầy lạc quan đấy thôi…