Chênh chênh một búp núi
Lâng lâng một nhành sông
Bầu trời như đất đỏ
Tan trong mây, mây hồng
Sắc hồng của hoàng hôn
Dập dềnh trên mình sóng
Con nước miên man lạ
Tôi về đâu? Về đâu?
Có cơn mơ bật dậy
Có khao khát bồng bềnh
Có đọt tình vội uốn
Có kẽ đời méo vênh
Khóe mắt chiều rưng rưng
Ướt nhèm vên quá khứ
Lời người gần gần quá
Lời mình thế là quên
Tôi thoát khỏi giấc mơ
Giấc mơ chiều tầm tã
Mưa đâu thấy hạt mưa
Mà hồn tôi di trú...
Tác giả: Nguyên Như
Nguồn: Tạp chí VHNT số 441, tháng 10-2020