Mẹ quê vọng phố

Mẹ ngồi chải tóc bên song

Mây trời phủ trắng ủ hong sợi buồn

Lá vàng rơi rụng sầu thương

Mỏi mòn vọng phố, ánh dương lụi tàn

Bầy chim bỏ mẹ đi hoang

Bao năm phiêu bạt chẳng màng cố hương

Tung tăng tíu tít phố phường

Vui trên nỗi nhớ vấn vương mẹ già

Mẹ ngồi đếm lá la đà

Cánh nghiêng, cánh xoáy bão hòa thời gian

Còn đây mái lá hoang tàn

Con đường cỏ dại úa vàng ngày trôi

Đồi mồi đơm khắp mắt, môi

Cơi trầu khô khốc bồi hồi thanh xuân

Mẹ ngồi khóc giữa lung bưng

Cánh chim phố thị dửng dưng cười đùa...

 

NGUYỄN HOÀNG DUY

Nguồn: Tạp chí VHNT số 528, tháng 3-2023

;