Hải Dương tươi dịu
Như tia nắng sớm
Ánh trăng Hải Dương kì ảo
Như sắc riêng mây núi Côn Sơn
Đất tươi dịu và em tươi dịu
Hai tiếng thương yêu như thế đủ rồi
Mầu vải bói đủ hồng đôi má
Dịu bồn chồn tiếng tu hú trầm sôi
Tôi sống ở đây mùa vải chín
Nghe tiếng ong vỗ cánh rù rì
Vải nhiễm lệ, mật nôn nao đến vậy
Người đợi người, mùa vải ngọt trăng soi
Lòng những muốn vẽ trăng trong vườn vải
Trăng đường Năm, trăng đẫm cả bến Vùa
Em đang tưới bãi đậu xanh dầu dãi
Và làm nên sự tích bánh mùa thu
Hồn không biết gọi tiếng em nào nữa
Em hôm nay em của ngày xưa
Em riêng của Hải Dương còn đấy
Anh trở thành tu hú bến sông mưa.
PHAN CUNG VIỆT
Nguồn: Tạp chí VHNT số 528, tháng 3-2023