Khi người Sài Gòn yêu

Người Sài Gòn biết yêu

Và biết đợi

Đường phố không em

Ly cà phê đắng không ngờ

Lời thề trên cát

Dã tràng nâng niu thành đá ngọc

Yêu thuở bong bóng mưa

Yêu đến bạc tóc dại khờ.

              

Người Sài Gòn biết yêu

Và biết hát

Áo lụa Hà Đông bay

Rợp mát mây trời

Chiều buông gió

Đêm về dừng quanh gác trọ

Rải ghi-ta buồn

Đâu tầng tháp cổ tiếng mưa rơi?

              

Người Sài Gòn biết yêu

Và biết khóc

Biết tiễn nhau khi nước mắt không còn

Người đã xa ta như một dòng sông nhỏ

Kỷ niệm ngọt ngào

Là những nụ môi hôn…

              

Người Sài Gòn biết yêu

Và biết nhớ

Thành phố bên sông

Mưa nắng hai mùa

Sài Gòn đẹp lắm

Sài Gòn bất tử

Rực rỡ bao tà áo hoa hồng

Lừng lẫy những chiến công.

 

THANH TRẮC NGUYỄN VĂN

Nguồn: Tạp chí VHNT số 531, tháng 4-2023

 

;