Hoàng hôn quê nội

 

Vẫn còn đó những vui buồn
Mây chiều rụng xuống đám chuồn chuồn bay
Ra đồng vấp ngọn cỏ may
Lên đồi vấp mảnh trăng gầy diều thu.

Sen tàn giận gió đi tu
Cơn mưa ướt nhớ ươm u ám về
Vác cần vướng cỏ chân đê
Thả dây cá cắn câu thề đứt đôi...

Vẫn còn đó lục bình trôi
Con bìm bịp gọi bỗng bồi hồi đau
Con thuyền vẫn chở ca dao
Cánh cò vẫn chở ngọt ngào lời ru.

Đồng xa vẫn tiếng chim gù
Đoàn người gánh nắng bội thu thóc vàng
Đàn trâu nện móng đường làng
Có con nghé ngọ lạc đàn ngô nghê.

Vẫn còn đó giọng cười quê
Câu hò lảnh lót nghe mê mẩn người
Nhà ai bếp đỏ hồng tươi
Lửa reo lách tách vọng lời hư không...

Nội đâu còn nữa mà trông
Lũy tre cong, dáng lưng còng thân thương
Người về hạt lệ như sương
Ngồi nghe mạch đất quê hương thì thầm...

 

THANH TRẮC NGUYỄN VĂN

Nguồn: Tạp chí VHNT số 582, tháng 9-2024

;