Cô độc


Vô tình dạo bước đường thưa
Nơi đây bóng dáng người xưa đâu còn
Vầng trăng trên ấy vẫn tròn
Nhưng người thề biển hẹn non đâu rồi?


Đêm ôm nhân thế mồ côi
Giọt lệ rơi trắng xóa tôi từng hồi
Bờ tim gào thét ỉ ôi
Cô đơn
Chỉ có
Một tôi
Với mình.

 

LÊ HỨA HUYỀN TRÂN

Nguồn: Tạp chí VHNT số 582, tháng 9-2024

;