Bằng lăng tha thiết gọi mùa…

Chừng như xuân đã cạn. Dọc bờ kênh xanh mềm mại chảy ngang lòng phố, hàng bằng lăng vừa tím đẫm một góc trời trong veo. Buổi chiều tà, những ngọn gió đầu hạ như đã đắm mình trong hơi mát từ mặt nước, trước khi ùa vào quấn quýt trên cành lá xôn xao. Gió hồn nhiên như trẻ nhỏ tìm bạn, thỏ thẻ với lòng tôi về những xa xôi mùa cũ. Khẽ níu nhịp ngày qua chầm chậm đôi chút, bước chân tôi bỗng dùng dằng chi lạ, cánh bằng lăng nhỏ nhẹ chạm vai mùa…

Sắc tím nao lòng ấy mở ra trong tôi những kín đáo rất đỗi riêng tư. “Ai ngồi mơ bóng người tri kỷ. Vụt qua nhau trong một tiếng chuông trầm”, vài dòng thơ cũ bất chợt len lỏi trong tâm trí, giữa lúc từng hồi chuông đổ vang động cả bóng chiều. Cơn cớ từ đâu những xanh nguyên kỷ niệm tình đầu lại mơ hồ hiện ra trước mắt, giữa một mùa hoa vừa chớm nồng nàn?

Tôi giấu mình vào những ưu tư, dường như thinh lặng đang cất tiếng. Lòng bâng quơ tự hỏi, người có còn giữ lại ánh nhìn cũ luênh loang sắc tím, một chiều nao đi giữa sương mờ? Từng gợn mây man mác tựa những áng thơ ai chép lên trời, bóng bằng lăng như vết mực tím loang dài vào giấc mơ diệu vợi. Thời gian trôi, thời gian trôi, những mùa hoa đến hẹn rực rỡ lại phai tàn. Buông và níu, hợp và tan, những dở dang lại khiến lòng người hoài khắc khoải. Người ta thường khao khát lấp đầy những hao khuyết nhưng chẳng nhận ra vạn vật trên thế gian đều có riêng một giới hạn và đôi khi trái tim cũng cần một điểm dừng, khép lại những vời xa.

Ẩn sau vòng tay của lá, bầy ve thả từng chuỗi thanh âm xao xác gọi mùa. Dường như chúng đã tỏ tường sự hữu hạn của kiếp ve sầu nên say đắm, nồng nhiệt hết mình trong bản xướng ca. Bằng lăng có ngỏ điều chi vào gió mà những cánh gió như cũng rưng rưng, se sẽ lay nhẹ tà áo mỏng? Tựa hồ hoa cỏ quanh mình cũng có ngôn ngữ, tiếng nói riêng. Một miền hoa tím đến mộng mị như thôi thúc người ta sao không dịu dàng với nhau hơn. Những vân nắng long lanh đan cài phía khung cửa khép hờ, thầm gửi một thông điệp hãy ngoái nhìn những chân phương quanh mình. Tiếng mưa đầu mùa thẽ thọt, rủ rỉ, gọi những thân tình cùng ngồi lại bên nhau, lặng nghe lời chân thật của mỗi con tim đã tự mình vá víu bao vết xước từ đời sống này… Thứ ngôn ngữ ấy vẫn âm thầm gói trong nắng mưa, cây cỏ, chỉ còn đợi ta mở lòng là nghe thấy.

“Một chiều tôi ngồi ru tôi. Nghe đời vọng lại từng hồi điêu linh”. Dưới tán bằng lăng nhuộm tím cả ráng chiều, tôi hướng nhìn về phía những cánh diều đương thong thả bay trên bầu trời thành phố. Bóng nắng lui dần loang loáng những tầng cao xa ngái, tôi bâng quơ nghe mùa về thổn thức sau lưng. Những mùa hoa đi qua, những mùa hoa trở lại, vẫn còn đó bao niềm riêng nồng nàn.

 

TRẦN VĂN THIÊN

Nguồn: Tạp chí VHNT số 501, tháng 6-2022

 

;