Quê hương là đồng đất ngọt
Lúa nuôi ta tự ngàn đời
Ai khôn lớn mà không từ đất
Từ sình bùn, rơm rạ, mồ hôi?
Nhặt ra từ cái nghèo câu mẹ ru nôi
Đêm thắp lửa soi tình yêu mơ ước
Nối nghìn xưa nghìn sau thành Tổ quốc
Tình nào hơn nước non
Xương máu xây thành
Cây cỏ cũng linh thiêng
Cao nhất thế gian vẫn là vầng trán
Thời gian màu trắng
Đời người là một chuyến đi
Quê hương cho ta những gì
Này chốn chôn nhau
Này nơi yên sống
Nơi ra ràng cũng là nơi tung cánh
Chim còn biết cội biết cành
Bởi vậy yêu mãi quê nhà thân thương
PHAN THÀNH MINH
Nguồn: Tạp chí VHNT số 480, tháng 11-2021