Qua miền trầm luân

 

Một ngày tôi nhủ với tôi
Buồn chân bước nhẹ đến ngồi quán xưa
Liêu xiêu quán lặng người thưa
Mắt nhìn theo sợi khói đưa lượn vòng
Trời cao đất rộng mênh mông
Phàm thân lạc nẻo bềnh bồng nhân gian
Vẫn còn chướng ngại buộc ràng
Nên tâm dục khởi cưu mang nặng nề
Vớt từng giọt nắng mân mê
Dìu ra khỏi giọt cà phê đen tuyền
Chợt nhìn thấy nắng cười duyên
Như tôi vừa mới qua miền trầm luân. 

 

 

TRẦN THÁI HỌC

Nguồn: Tạp chí VHNT số 576, tháng 7-2024

;