Ở nhà mẹ trong một sáng xuân lành, ngồi bên hiên nhìn nắng loang lổ, rót vàng từ tàu cau xuống nền gạch đỏ au mà lòng bâng khuâng, nhiều cảm xúc. Ai đó nói rằng mùa xuân chậm rãi trôi nhưng sao ta lại thấy thời gian cứ thế băng đi vùn vụt, nhẩm đếm mới ngày nào đó về Tết mà lại sắp tới ngày phải rời xa cha mẹ, xa ngôi nhà yêu dấu. Những năm tháng ấu thơ, ta muốn mình lớn thật nhanh để được đi xa nhưng rồi khi lớn lên, bao lần về nhà lại muốn thời gian ngưng đọng để có thể ở lại nhiều hơn.
Thoảng có cơn gió xuân bất chợt ngang qua, khều nhẹ mấy lọn tóc tơ, làm lòng ta bối rối. Ở nhà mẹ trong một sáng xuân lành là nơi thiên đường mà suốt cuộc đời này, bôn ba năm châu bốn bể ta cũng không tìm đâu thấy được. Chiếc giường gỗ màu nâu trầm, bao năm rồi mẹ vẫn giữ nguyên hình, chẳng sơn son cải tạo, mấy mẹ con nằm trên giường nghe gió rì rào bên khung cửa, nghe chồi non xôn xao cựa mình bật dậy: cây na, cây ổi xanh ngời những cánh tay. Phía bụi tre sau hè, lá xào xạc, có chú khướu nâu vẫn líu lo từng bản nhạc, mùa xuân gọi bạn, gọi những niềm hi vọng mới. Cũng từ nơi này, những buổi sáng mùa xuân năm ấy, mẹ khẽ hát khúc hát ngọt ngào cho bầy con giấc ngủ ái êm.
Mẹ nhổm người đứng dậy, đưa tay mở tung cửa sổ cho nắng len vào, mặc kệ chúng lấp lóa trên da thịt, ửng hồng cả đôi má hây hây. Bao nhiêu năm trôi qua nhưng nắng quê vẫn chẳng hề đổi thay, vẫn dịu dàng, vẫn thơm tho trên từng bông cúc, bông thược dược. Mẹ dẫn đàn con cầm cuốc ra vườn xới tơi đám đất để gieo rắc một vài loại hạt rau. Mùi đất quê tơi ải trong nắng xuân ấm nồng, mùi lá mục ngai ngái thoảng bay trong hương xuân ngọt ngào. Từ mảnh đất này, ít ngày nữa, những mầm non sẽ nhú lên, từng cánh lá xanh mướt và những bát canh ngọt lành mẹ nấu. Những đứa con như ta tha hồ hít căng mùi thơm của quê hương, mùi mùa xuân dậy trong từng khoảnh khắc.
Ở nhà mẹ trong một sáng xuân lành, thảnh thơi đếm từng cánh bưởi rơi trắng muốt, nghe hương bưởi thì thầm lên mái tóc óng mượt, nồi nước lá mẹ nấu gội đầu thoang thoảng thơm nồng. Ta nhớ những túi mía mẹ gọt sẵn ướp đầy hương hoa bưởi, vị ngọt của mía ướp hoa bưởi thanh tao là thứ quà mà bất kể ai xa quê cũng nhớ về. Vị ngọt nơi đầu môi, trong ánh mắt, trong ngăn ký ức của trái tim nóng hồng thổn thức. Nhớ những lần cặm cụi nhặt từng bông hoa bưởi với mẹ. Hoa bưởi rụng nhiều, mẹ tỉ mẩn cho chúng vào những chiếc mẹt rồi phơi dưới nắng xuân. Cánh hoa khô quắt lại, mẹ cho vào chiếc lọ thủy tinh, mỗi lần gội đầu hay cần ướp hương, làm trà... mẹ lại lấy ra để dùng. Mùa xuân chính vì thế mà thơm nức cả năm.
Ở nhà mẹ trong một sáng xuân lành, được mẹ luộc cho một nồi khoai, nồi sắn bở. Nhẩn nha vị ngọt của khoai đầu mùa, của sắn trên bãi mà thấy lòng rưng rưng hạnh phúc. Ngày xưa, khoai sắn là thứ của người nghèo, ngày qua ngày ăn đến ngán tận cổ. Ấy vậy mà giờ gặp lại, khoai sắn lạ miệng, ngon đến một cách không ngờ. Mẹ nhắc nhớ chuyện ngày xửa ngày xưa, thương đàn con ăn cơm độn khoai, độn sắn. Bầy con nheo nhóc cứ thế lớn dần qua những mùa xuân, trưởng thành rồi đi xa. Để rồi đôi khi giữa chốn thị thành, lại thèm một miếng khoai mẹ luộc, một sáng mùa xuân lòng hạnh phúc ngập tràn.
Ở nhà mẹ trong một sáng xuân lành, cứ mong thời gian mãi mãi là mùa xuân, để thấy niềm hi vọng ngập tràn như những chồi non xanh sắc, để được làm đứa con nhỏ bé của mẹ, nép đầu vào lòng mẹ nghe hơi ấm tỏa quanh và hương xuân thì thơm phơi phới.
ĐÀO THANH TÙNG
Nguồn: Tạp chí VHNT số 489, tháng 2-2022